Ngoại tình công sở sướng lắm, thích lắm
Ngoại tình công sở thích cực
- Đó là lời nói phát ra từ chính miệng Huệ, người luôn coi chuyện ngoại tình là một trò để xả stress.Chuyện ngoại tình công sở đã trở nên phổ biến và đôi khi nó trở thành sở thích của rất nhiều người. Các cụ nói “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén” chẳng có sai chút nào.
Họ coi việc ngoại tình là một thứ để xả stress, thậm chí họ chấp nhận
đến với nhau dù chỉ một lần, một ngày hay một đêm rồi thôi,
quên đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
(ảnh minh họa)
đến với nhau dù chỉ một lần, một ngày hay một đêm rồi thôi,
quên đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
(ảnh minh họa)
Cuộc sống gia đình dù vốn không tẻ nhạt, dù không phải đã chán vợ hay chán chồng, nhưng nhiều người vẫn muốn tìm của lạ, muốn có những thú vui mới ngoài vợ ngoài chồng. Người sống nguyên tắc thì cho rằng, những việc như thế thật trái với đạo lý và không thể xảy ra. Người có quan điểm sống thoáng lại nghĩ rằng, vợ chồng là chuyện tình nghĩa, quan hệ ngoài luồng chỉ là thú vui nhất thời, và con người cần có những thú vui ấy. Chính vì tư tưởng như vậy nên nhiều người đã lao vào những cuộc tình chóng vánh, nhanh đến rồi nhanh đi nhưng điều lạ là, khi chia tay, họ không hề thấy xấu hổ dù suốt ngày phải giáp mặt nhau.
Họ coi việc ngoại tình là một thứ để xả stress, thậm chí họ chấp nhận đến với nhau dù chỉ một lần, một ngày hay một đêm rồi thôi, quên đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Họ coi việc ngoại tình là một thứ để xả stress, thậm chí họ chấp nhận đến với nhau dù chỉ một lần, một ngày hay một đêm rồi thôi, quên đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén” là thế. Người ta chấp nhận đến với nhau để thỏa mãn nhu cầu sinh lý. Chỉ cần một cái liếc mắt chốn công sở là nhiều người có thể hiểu được ý nhau, chấp nhận là tình nhân của nhau suốt thời gian dài. Nhưng có một điều, họ sẽ chẳng bao giờ bỏ vợ, bỏ chồng để đến với người tình.
Trường hợp của Huệ là một trong những ‘vụ” đáng nói. Huệ sinh ra vốn là một cô gái xinh đẹp. Tuy lấy được anh chồng khá ưng ý, giàu có, đẹp trai nhưng Huệ vẫn chưa cảm thấy hài lòng vì anh chàng quá nhát, thậm chí còn hiền quá. Vì thế, người vợ như Huệ mới được đà lấn tới.
Ban đầu vào công ty, ai cũng quý Huệ vì cái tính năng động, dễ gần, cười nói nhiều. Nhưng dần dần, người ta cảm nhận trong sự hồ hởi ấy có cả sự lẳng lơ, khó hiểu. Những gã đàn ông đẹp trai ở công ty chẳng thể nào qua nổi mắt Huệ. Ai có lập trường lắm mới tránh được, còn những gã cũng thích chơi bời thì nhanh chóng lọt vào tầm ngắm, và những cuộc tình công sở chóng vánh là chuyện bình thường.
Đặc biệt, Huệ chẳng ngại cái nhìn soi mói, tò mò của mọi người. Mà nếu có tố giác Huệ cũng chẳng sợ, với lại, cũng không ai muốn dây vào mấy chuyện riêng tư của cô. Nhưng Huệ rất khôn, cô không ngoại tình với người cùng cơ quan mà tìm cách cặp kè với các anh cơ quan bên cạnh để tránh bị đánh ghen, bị mách mệt người. Chị em khuyên nhủ thì Huệ chỉ buông một lời hết sức vô trách nhiệm: “ngoại tình công sở thích lắm, các chị cứ thử mà xem. Đừng bao giờ cứ chung tình với một gã đàn ông, chán phèo!”. Nếu nói như thế thì quả thật, chẳng ai dám hở răng nửa lời với Huệ nữa.
Trường hợp của Huệ là một trong những ‘vụ” đáng nói. Huệ sinh ra vốn là một cô gái xinh đẹp. Tuy lấy được anh chồng khá ưng ý, giàu có, đẹp trai nhưng Huệ vẫn chưa cảm thấy hài lòng vì anh chàng quá nhát, thậm chí còn hiền quá. Vì thế, người vợ như Huệ mới được đà lấn tới.
Ban đầu vào công ty, ai cũng quý Huệ vì cái tính năng động, dễ gần, cười nói nhiều. Nhưng dần dần, người ta cảm nhận trong sự hồ hởi ấy có cả sự lẳng lơ, khó hiểu. Những gã đàn ông đẹp trai ở công ty chẳng thể nào qua nổi mắt Huệ. Ai có lập trường lắm mới tránh được, còn những gã cũng thích chơi bời thì nhanh chóng lọt vào tầm ngắm, và những cuộc tình công sở chóng vánh là chuyện bình thường.
Đặc biệt, Huệ chẳng ngại cái nhìn soi mói, tò mò của mọi người. Mà nếu có tố giác Huệ cũng chẳng sợ, với lại, cũng không ai muốn dây vào mấy chuyện riêng tư của cô. Nhưng Huệ rất khôn, cô không ngoại tình với người cùng cơ quan mà tìm cách cặp kè với các anh cơ quan bên cạnh để tránh bị đánh ghen, bị mách mệt người. Chị em khuyên nhủ thì Huệ chỉ buông một lời hết sức vô trách nhiệm: “ngoại tình công sở thích lắm, các chị cứ thử mà xem. Đừng bao giờ cứ chung tình với một gã đàn ông, chán phèo!”. Nếu nói như thế thì quả thật, chẳng ai dám hở răng nửa lời với Huệ nữa.
Đặc biệt, Huệ chẳng ngại cái nhìn soi mói, tò mò của mọi người. (ảnh minh họa)
Khổ cái, Huệ dù lẳng lơ nhưng cũng không động chạm đến ai, không ganh đua với ai thậm chí còn rất hay giúp đỡ đồng nghiệp. Có ai nhờ Huệ cái gì thì cô giúp cho bằng được, giúp đến cùng thì thôi mà không hề nhận công. Ở đời là thế, con người được cái này thì mất cái kia. Huệ dù xấu nhưng cũng có những đặc tính tốt. Vì thế, mọi người cũng nghĩ đến việc này mà không tố giác Huệ, mặc cho cô sống cuộc sống buông thả. Chồng hiền, giỏi, lại giàu có cũng không thể thỏa mãn nhu cầu sinh lý của đàn bà là như vậy.
Cuộc sống chăn gối vợ chồng không hòa hợp, hay chồng không biết tạo niềm vui, sự mới mẻ trong gối chăn sẽ dẫn tới hậu quả như ngày hôm nay. Huệ là một trong những ví dụ điển hình.
Ngoài việc chăm sóc vợ chồng về đời sống vật chất, gối chăn là điều quan trọng vô cùng, góp phần thiết yếu vào mái ấm. Dù là chồng hay vợ cũng nên nhớ điều đó. Chỉ có quan hệ sinh lý, tình dục mới là liều thuốc cứu vãn được cuộc sống gia đình đang trên đà chông chênh.
Sự đời, cái gì càng bị cấm thì người ta càng thèm và càng bị phản đối thì người ta càng khao khát.
Gái cơ quan là đối tượng ở rất gần, được gặp gỡ, tiếp xúc thường xuyên, nhưng không phải là của mình. Thế thì gặp gỡ tiếp xúc nhiều có ý nghĩa chi? Phải làm gì đó để có màu có sắc hơn chứ.
Tôi tiếp cận Nga từ suy nghĩ ấy. Ngày nào đi làm cũng thấy em, ngồi cùng em cả chục giờ đồng hồ, ăn trưa cùng em, trò chuyện cùng em, mà cứ ngắm bằng ống nhòm thì phí. Em lại còn hơn hớn ra, mỡ màng lắm, trẻ đẹp nhất cơ quan. Thôi thì vòng nào ra vòng ấy, cái gì cần khoe là được khoe, cái gì cần đậy là được đậy, nói thật là cứ nửa lẳng lơ, nửa chính chuyên, hấp dẫn vô cùng.
Tôi, ban đầu là hỏi han em ít câu chuyện gia đình. Sau chia sẻ động viên em khi trục trặc công việc. Khi em buồn tôi ngồi nghe em nói, khi em vui tôi rủ em đi nhậu tới bến. Rồi tôi giả say cầm tay em trong thang máy, xoa đùi em dưới bàn ăn.
Gái cơ quan là đối tượng ở rất gần, được gặp gỡ, tiếp xúc thường xuyên, nhưng không phải là của mình. (ảnh minh họa)
Cuộc sống chăn gối vợ chồng không hòa hợp, hay chồng không biết tạo niềm vui, sự mới mẻ trong gối chăn sẽ dẫn tới hậu quả như ngày hôm nay. Huệ là một trong những ví dụ điển hình.
Ngoài việc chăm sóc vợ chồng về đời sống vật chất, gối chăn là điều quan trọng vô cùng, góp phần thiết yếu vào mái ấm. Dù là chồng hay vợ cũng nên nhớ điều đó. Chỉ có quan hệ sinh lý, tình dục mới là liều thuốc cứu vãn được cuộc sống gia đình đang trên đà chông chênh.
Ngoại tình công sở, càng cấm càng thèm
Sự đời, cái gì càng bị cấm thì người ta càng thèm và càng bị phản đối thì người ta càng khao khát.
Gái cơ quan là đối tượng ở rất gần, được gặp gỡ, tiếp xúc thường xuyên, nhưng không phải là của mình. Thế thì gặp gỡ tiếp xúc nhiều có ý nghĩa chi? Phải làm gì đó để có màu có sắc hơn chứ.
Tôi tiếp cận Nga từ suy nghĩ ấy. Ngày nào đi làm cũng thấy em, ngồi cùng em cả chục giờ đồng hồ, ăn trưa cùng em, trò chuyện cùng em, mà cứ ngắm bằng ống nhòm thì phí. Em lại còn hơn hớn ra, mỡ màng lắm, trẻ đẹp nhất cơ quan. Thôi thì vòng nào ra vòng ấy, cái gì cần khoe là được khoe, cái gì cần đậy là được đậy, nói thật là cứ nửa lẳng lơ, nửa chính chuyên, hấp dẫn vô cùng.
Tôi, ban đầu là hỏi han em ít câu chuyện gia đình. Sau chia sẻ động viên em khi trục trặc công việc. Khi em buồn tôi ngồi nghe em nói, khi em vui tôi rủ em đi nhậu tới bến. Rồi tôi giả say cầm tay em trong thang máy, xoa đùi em dưới bàn ăn.
Gái cơ quan là đối tượng ở rất gần, được gặp gỡ, tiếp xúc thường xuyên, nhưng không phải là của mình. (ảnh minh họa)
Cái bữa xoa được làn da mát rượi của em dưới gầm bàn, tôi chợt nghĩ tới cụ Nam Cao và chẳng cần đợi lâu, trưa hôm sau là tôi thực hiện chiến thuật “lên nữa, lên nữa” của bà Ba nhà Bá Kiến. Lên đến "ấy" rồi thì em cũng chẳng còn ngồi yên ở bàn được nữa, hai tôi nháy nhau nhà nghỉ thẳng tiến.
Đi làm hùng hục từ sáng đến trưa, mệt, đói, ăn vội đĩa cơm rồi lại dắt nàng nửa Thị Màu nửa Thị Kính đi nhà nghỉ; xong chiều lại làm việc đến tối, đói mờ mắt, về phụ vợ chăm con, nấu nướng... rồi lại "phục vụ" vợ. Có ối lúc ngồi một mình, tôi nghĩ thằng đàn ông như tôi cũng giỏi, tôi AQ vỗ đùi cười: ta phục ta quá!
Tôi vốn nghĩ, ở chốn văn phòng, hầu hết mọi người đều không để ý sâu vào chuyện của người khác. Nếu việc không liên quan đến mình thì 99% sẽ thực hiện 3 không” (không nghe, không biết, không nói). Thậm chí nếu có biết thì cũng quyết “3 giả” (giả câm, giả điếc, giả mù).
Ở chốn này, những kẻ ngoại tình khá “an toàn” trong chiến khu của mình, tha hồ đổi gió.
Tôi tin thế và tôi còn luôn giữ vững phương châm: để những pha đổi gió không bị "công an nhà" phát giác thì không được gắn bó sâu đậm, không được kéo dài thời gian, và không liên hệ gì khi về đến nhà.
Thế mà, vì chủ quan quá cái sự an toàn ở "lô cốt 3 không", tôi và em thường nháy mắt nhau "làm tí" những lúc nhớ không chịu nổi. Có khi tôi lôi em nhà vệ sinh làm một "nháy", có khi mọi người đi ăn trưa hết, em chốt chặt cửa phòng, hai đứa chui xuống gầm bàn làm một cú tàu nhanh... Hai chúng tôi thường bị những cơn ham muốn đuổi theo đến mức không kìm hãm, không thở được.
Cuộc tình tôi và em, cứ tưởng mãi được êm đềm như thế, ai dè một ngày đến công ty, tôi thấy từ anh bảo vệ đến chị lễ tân đều nhìn mình một cách lạ lùng. Hình như tất cả đều xôn xao bàn tán gì đó khi tôi đi qua.
Hóa ra ai đó đã viết đơn lên Ban giám đốc rằng tôi và em làm ảnh hưởng đến môi trường làm việc chung. Ban giám đốc tìm bằng chứng thì được cung cấp giờ giấc chúng tôi lôi nhau vào cùng một WC chính xác. Tất nhiên, chẳng có camera nào quay được cụ thể chúng tôi làm gì trong ấy, nhưng cái cảnh kéo vội kéo vàng giữa một người đàn ông với một người đàn bà vào một cánh cửa WC mà camera hành lang ghi được cũng đã quá đủ.
Đi làm hùng hục từ sáng đến trưa, mệt, đói, ăn vội đĩa cơm rồi lại dắt nàng nửa Thị Màu nửa Thị Kính đi nhà nghỉ; xong chiều lại làm việc đến tối, đói mờ mắt, về phụ vợ chăm con, nấu nướng... rồi lại "phục vụ" vợ. Có ối lúc ngồi một mình, tôi nghĩ thằng đàn ông như tôi cũng giỏi, tôi AQ vỗ đùi cười: ta phục ta quá!
Tôi vốn nghĩ, ở chốn văn phòng, hầu hết mọi người đều không để ý sâu vào chuyện của người khác. Nếu việc không liên quan đến mình thì 99% sẽ thực hiện 3 không” (không nghe, không biết, không nói). Thậm chí nếu có biết thì cũng quyết “3 giả” (giả câm, giả điếc, giả mù).
Ở chốn này, những kẻ ngoại tình khá “an toàn” trong chiến khu của mình, tha hồ đổi gió.
Tôi tin thế và tôi còn luôn giữ vững phương châm: để những pha đổi gió không bị "công an nhà" phát giác thì không được gắn bó sâu đậm, không được kéo dài thời gian, và không liên hệ gì khi về đến nhà.
Thế mà, vì chủ quan quá cái sự an toàn ở "lô cốt 3 không", tôi và em thường nháy mắt nhau "làm tí" những lúc nhớ không chịu nổi. Có khi tôi lôi em nhà vệ sinh làm một "nháy", có khi mọi người đi ăn trưa hết, em chốt chặt cửa phòng, hai đứa chui xuống gầm bàn làm một cú tàu nhanh... Hai chúng tôi thường bị những cơn ham muốn đuổi theo đến mức không kìm hãm, không thở được.
Cuộc tình tôi và em, cứ tưởng mãi được êm đềm như thế, ai dè một ngày đến công ty, tôi thấy từ anh bảo vệ đến chị lễ tân đều nhìn mình một cách lạ lùng. Hình như tất cả đều xôn xao bàn tán gì đó khi tôi đi qua.
Hóa ra ai đó đã viết đơn lên Ban giám đốc rằng tôi và em làm ảnh hưởng đến môi trường làm việc chung. Ban giám đốc tìm bằng chứng thì được cung cấp giờ giấc chúng tôi lôi nhau vào cùng một WC chính xác. Tất nhiên, chẳng có camera nào quay được cụ thể chúng tôi làm gì trong ấy, nhưng cái cảnh kéo vội kéo vàng giữa một người đàn ông với một người đàn bà vào một cánh cửa WC mà camera hành lang ghi được cũng đã quá đủ.
Chuyện ngoai tinh cong so
Một cuộc trưng cầu ý kiến. 7/12 phiếu đánh dấu có biết chúng tôi quan hệ với nhau, chỉ có 5/12 phiếu bỏ trống.
Tôi sốc. Không phải vì bị kỷ luật, không phải vì em đột ngột nghỉ việc ra đi không biết đi đâu, không phải vì bị phát giác, mà vì bị đánh úp sau lưng. Giá ai đó khó chịu, cứ nói thẳng vào mặt tôi và em một câu. Tôi có bao giờ chơi xấu ai để có hận thù đâu, cũng chẳng bao giờ xía vào chuyện người khác. Thế mà ai đó đã làm thế với tôi, với em.
Đồ ghen tị, đố kị nào đó còn cho vợ tôi biết chuyện. Tôi vẫn còn nguyên cảm giác đau hơn hoạn khi cô ấy nói: “ Em khinh".
Cô ấy không đòi ly dị, cũng không nói lại chuyện cũ một lần nào nữa. Nhưng hai từ "Em khinh..." của cô ấy thì lúc nào cũng vang vang trong đầu tôi, như cái thòng lọng lơ lửng trước mắt kẻ tử tù...
Có người bảo "ngoại tình công sở, món phở mê ly", nhưng đấy chỉ là những người đang đánh lừa mình trong ảo giác tình yêu, những kẻ dối vợ gạt chồng chưa bị phát giác. Ngoại tình công sở một khi vỡ lở ra thì chỉ có tình mất, tật mang, sự nghiệp tàn.
Hoài ở chỗ tôi là một trường hợp như thế!
Lúc mới vào công ty, Hoài khép nép ngoan ngoãn như con cừu non. Thế mà thoắt cái nàng đã cặp ngay với một anh cùng làm.
Người ta bồ bịch liếc mắt đưa tình với nhau, cùng lắm thì đến giờ nghỉ hẵng dắt nhau đi đâu thì dắt. Đằng này, Hoài với Kiên cứ dính như sam, cứ như đôi vợ chồng son mới cưới. Cứ một lúc lại lượn qua phòng nhau, một ngày mấy bận lôi vội lôi vàng nhau ra hành lang, ra cửa toa-lét để hôn ngấu hôn nghiến...
Có lần, chị kế toán chỗ tôi định ra cầu thang thoát hiểm hóng gió chút, thấy Kiên tốc cả váy Hoài lên mà hí hoáy thì chị mới nện gót giày thật mạnh. Thế mà đôi tình nhân cứ thản nhiên như không, đâm ra chị bảo tự dưng mình lại ngại cứ như mình vụng trộm, đỏ hết cả mặt phải quay vào.
Tuổi trẻ thường hay thích thể hiện, ngông cuồng, kể cả những điều sai trái. Hoài và Kiên chẳng phải tuổi xì tin nhưng cũng vẫn còn rất trẻ, nên họ là một đôi như vậy, cứ yêu, cứ làm những gì mình thích, bất chấp sự khó chịu, coi thường của đồng nghiệp, bất chấp hậu quả có thể đến.
Cái kim trong bọc, khéo thì còn giấu được lâu, đằng này cứ hở tô hô nên không chỉ khắp cơ quan mà chẳng mấy chốc chồng Hoài đã tỏ tường. Nhưng, chẳng biết ai ngầm mách, anh ấy đã đến giữa giờ làm việc, bắt tận tay, day tận mặt hai kẻ ngoại tình lại ôm nhau trong nhà xe cơ quan. Anh ấy chỉ "thả" mỗi một câu: "Bức xúc đến nỗi không lôi được nhau ra nhà nghỉ hay chỗ nào tử tế nữa, gặp đâu "xử" đấy à?".
Bản lĩnh người đàn ông trụ cột gánh vác gia đình, chồng Hoài đã cư xử rất khéo để không làm ầm ĩ nơi mình từng nhờ vả, chồng Hoài đưa cả hai người lên phòng giám đốc, xin cho Hoài nghỉ làm ngay ngày hôm ấy. Chồng Hoài cũng gọi vợ Kiên: "Chị đến mang anh nhà về".
Hoài, nghe mọi người ở công ty nói, lại ở nhà làm nội trợ, nhưng không còn được chồng yêu thương bao bọc như cô búp bê xưa nữa, mà giờ chỉ như một osin cho hai bố con. Có lần đi chợ gặp tôi, Hoài cứ khóc "Em dại quá chị ơi, chẳng hiểu sao em lại đâm đầu vào bụi rậm như thế!".
Còn Kiên cũng bị buộc thôi việc vì để chuyện riêng ảnh hưởng đến công ty. Vợ Kiên quá sốc phải vào viện nhưng không giữ được cái thai đang mang, ngay sau khi xuất viện đã xếp quần áo, bế con nhỏ về nhà mẹ đẻ. Chẳng biết Kiên tự ái cao, hay cảm thấy quá có lỗi với vợ, đã ký ngay vào đơn ly hôn, không nài kéo.
Rõ là, nhìn vào khởi đầu thì tưởng "ngoại tình công sở - món phở mê ly", ngon đến không cưỡng nổi; nhưng tỉnh táo mà nhìn thử những cặp đã có kết quả cuối cùng, như Hoài-Kiên nơi tôi, thì giật mình mà thấy cái thứ mê ly ấy chỉ là ảo ảnh phù hoa, còn thực chất, nó chỉ là một bát phở trương phềnh mà thôi, đói đến mấy cũng khó mà nuốt vào!
Tôi sốc. Không phải vì bị kỷ luật, không phải vì em đột ngột nghỉ việc ra đi không biết đi đâu, không phải vì bị phát giác, mà vì bị đánh úp sau lưng. Giá ai đó khó chịu, cứ nói thẳng vào mặt tôi và em một câu. Tôi có bao giờ chơi xấu ai để có hận thù đâu, cũng chẳng bao giờ xía vào chuyện người khác. Thế mà ai đó đã làm thế với tôi, với em.
Đồ ghen tị, đố kị nào đó còn cho vợ tôi biết chuyện. Tôi vẫn còn nguyên cảm giác đau hơn hoạn khi cô ấy nói: “ Em khinh".
Cô ấy không đòi ly dị, cũng không nói lại chuyện cũ một lần nào nữa. Nhưng hai từ "Em khinh..." của cô ấy thì lúc nào cũng vang vang trong đầu tôi, như cái thòng lọng lơ lửng trước mắt kẻ tử tù...
Ngoại tình công sở món phở mê ly.
Có người bảo "ngoại tình công sở, món phở mê ly", nhưng đấy chỉ là những người đang đánh lừa mình trong ảo giác tình yêu, những kẻ dối vợ gạt chồng chưa bị phát giác. Ngoại tình công sở một khi vỡ lở ra thì chỉ có tình mất, tật mang, sự nghiệp tàn.
Hoài ở chỗ tôi là một trường hợp như thế!
Lúc mới vào công ty, Hoài khép nép ngoan ngoãn như con cừu non. Thế mà thoắt cái nàng đã cặp ngay với một anh cùng làm.
Người ta bồ bịch liếc mắt đưa tình với nhau, cùng lắm thì đến giờ nghỉ hẵng dắt nhau đi đâu thì dắt. Đằng này, Hoài với Kiên cứ dính như sam, cứ như đôi vợ chồng son mới cưới. Cứ một lúc lại lượn qua phòng nhau, một ngày mấy bận lôi vội lôi vàng nhau ra hành lang, ra cửa toa-lét để hôn ngấu hôn nghiến...
Có lần, chị kế toán chỗ tôi định ra cầu thang thoát hiểm hóng gió chút, thấy Kiên tốc cả váy Hoài lên mà hí hoáy thì chị mới nện gót giày thật mạnh. Thế mà đôi tình nhân cứ thản nhiên như không, đâm ra chị bảo tự dưng mình lại ngại cứ như mình vụng trộm, đỏ hết cả mặt phải quay vào.
Tuổi trẻ thường hay thích thể hiện, ngông cuồng, kể cả những điều sai trái. Hoài và Kiên chẳng phải tuổi xì tin nhưng cũng vẫn còn rất trẻ, nên họ là một đôi như vậy, cứ yêu, cứ làm những gì mình thích, bất chấp sự khó chịu, coi thường của đồng nghiệp, bất chấp hậu quả có thể đến.
ngoai tinh cong so mon pho me ly
Thực ra chốn công sở, vốn là việc ai người ấy làm, đời ai người ấy sống. Chỉ vì chuyện hai người này lộ liễu quá nên mới bị dèm pha. Hơn nữa, mọi người đều biết, Hoài vốn ở nhà phụ thuộc chồng. Được chồng yêu chiều hết mực, ngay cả công việc văn phòng ở đây cũng do chồng xin cho chứ nàng có học hành gì ra hồn đâu. Còn Kiên, vợ vừa bụng mang dạ chửa, vừa nuôi con nhỏ, vừa đi làm lại còn đi học, bối rối trăm bề, thế mà vẫn cứ tểnh tênh chẳng hề áy náy.Cái kim trong bọc, khéo thì còn giấu được lâu, đằng này cứ hở tô hô nên không chỉ khắp cơ quan mà chẳng mấy chốc chồng Hoài đã tỏ tường. Nhưng, chẳng biết ai ngầm mách, anh ấy đã đến giữa giờ làm việc, bắt tận tay, day tận mặt hai kẻ ngoại tình lại ôm nhau trong nhà xe cơ quan. Anh ấy chỉ "thả" mỗi một câu: "Bức xúc đến nỗi không lôi được nhau ra nhà nghỉ hay chỗ nào tử tế nữa, gặp đâu "xử" đấy à?".
Bản lĩnh người đàn ông trụ cột gánh vác gia đình, chồng Hoài đã cư xử rất khéo để không làm ầm ĩ nơi mình từng nhờ vả, chồng Hoài đưa cả hai người lên phòng giám đốc, xin cho Hoài nghỉ làm ngay ngày hôm ấy. Chồng Hoài cũng gọi vợ Kiên: "Chị đến mang anh nhà về".
Hoài, nghe mọi người ở công ty nói, lại ở nhà làm nội trợ, nhưng không còn được chồng yêu thương bao bọc như cô búp bê xưa nữa, mà giờ chỉ như một osin cho hai bố con. Có lần đi chợ gặp tôi, Hoài cứ khóc "Em dại quá chị ơi, chẳng hiểu sao em lại đâm đầu vào bụi rậm như thế!".
Còn Kiên cũng bị buộc thôi việc vì để chuyện riêng ảnh hưởng đến công ty. Vợ Kiên quá sốc phải vào viện nhưng không giữ được cái thai đang mang, ngay sau khi xuất viện đã xếp quần áo, bế con nhỏ về nhà mẹ đẻ. Chẳng biết Kiên tự ái cao, hay cảm thấy quá có lỗi với vợ, đã ký ngay vào đơn ly hôn, không nài kéo.
Rõ là, nhìn vào khởi đầu thì tưởng "ngoại tình công sở - món phở mê ly", ngon đến không cưỡng nổi; nhưng tỉnh táo mà nhìn thử những cặp đã có kết quả cuối cùng, như Hoài-Kiên nơi tôi, thì giật mình mà thấy cái thứ mê ly ấy chỉ là ảo ảnh phù hoa, còn thực chất, nó chỉ là một bát phở trương phềnh mà thôi, đói đến mấy cũng khó mà nuốt vào!
TH (kiến thức)
0 comments: